Dù ngày đầu gặp nhau cô Hồng đã từng không dám đụng vào chú chó nhỏ, thế nhưng giờ đây họ như ruột thịt của nhau, cô Hồng đi đâu bé Su cũng tung tăng đi theo đó.
"Cha sanh mẹ đẻ chưa thấy con chó nào mà nó xấu cỡ đó luôn, lúc đó cứ nghĩ nó bị quái thai" - cô Hồng cười hà hà kể lại cái lần đầu gặp bé Su, lúc nó còn một chú cún con bé xíu "nhăn nhúm như con hà mã" bị bỏ rơi ở góc vườn.
Chê ỏng chê eo, nhất định không nuôi vậy mà giờ như má với con, thương nhau không biết sao mà kể cho vừa. Mới hôm qua, hôm kia có người ghé hỏi mua bé Su với mức giá cao ngất ngưỡng, tận 200 triệu đồng. Đối với những người lao động bình dân như cô Hồng thì số tiền đó lớn dữ dằn, vậy chứ cô đâu có chịu bán.
Thiệt, thương hông hết bán làm sao đặng!
Cô Hồng và bé Su mập (1 tuổi rưỡi).
Chuyện về bé chó xấu xí mang tên Su mập có cả tủ quần áo
Hơn 1 năm trước, cô Hồng vào ký túc xá đại học thăm con gái út thì được cô con gái giới thiệu cho một người bạn đặc biệt: Đó là chú chó con đen thui, nhăn nhúm co ro ở góc vườn.
Cô Hồng nổi hết da gà: "Chèn ơi, con chó gì mà xấu dữ vậy. Thấy ghê quá, thôi mẹ không dám nuôi đâu".
Con gái cô Hồng thỏ thẻ: "Chứ giờ chó đẹp người ta nuôi, chẳng lẽ chó xấu thì bỏ mặc". Nghe con gái nói cũng có lý, nghĩ cũng thương. Thành ra cô Hồng lấy hết can đảm đem chú chó con về nhà chăm sóc. "Nuôi cho con gái nó vui" - cô giãi bày.
Su hồi còn bé, được cô Hồng mô tả xấu như con hà mã.
Về tới nhà, cô Hồng mới tâm sự với chú chó: "Phải chi mày đẹp thì tao đặt cái tên đẹp như Dolla hay Misa gì đó, mà tại xấu quá nên đặt đại tên Su nha!". Chú chó nhỏ nằm im lìm mặt buồn thiu, dường như hiểu được thân phận bị bỏ rơi của mình.
Từ ngày đó hễ cô Hồng đi đâu là Su đi theo đó, lúc thì lẽo đẽo chạy theo sau, khi thì nằm im re dưới ghế đợi cô buôn bán. Su càng lớn càng thông minh, nói gì cũng nghe lời, mỗi tội ngày một mập ú ù mà da đen thui, trơn láng hổng thấy cộng lông để vuốt ve như chó nhà người ta.
Cô Hồng hài hước tâm sự: "Bé Su vừa thông minh mà còn hiền lành nữa. Chơi với mấy bạn trong xóm, bị bạn cắn chứ không bao giờ cắn lại. Con biết sao hông, tại nó hổng có răng". (cười)
Bé Su chỉ có 4 chiếc răng, nhưng hôm trước vô tình bị gãy mất 1 chiếc, giờ chỉ còn có 3 thôi.
Vậy đó rồi dần dần cô Hồng thương bé Su lúc nào không hay, thương như con gái ruột của mình. Sáng nào cô cũng dậy sớm nấu nồi cháo, rồi tỉ mẩn đút từng muỗng cho "đứa con gái nhỏ", xong xuôi thì cho uống sữa, rồi đi siêu thị mua gà về nấu cho Su ăn. Tối tối hai má con lại ôm nhau ngủ, thủ thỉ kể nhau nghe chuyện trong nhà ngoài ngõ.
Từ hồi hai cô con gái lớn đi lấy chồng, con gái út đi học đại học chỉ có cô Hồng và bé Su sớm tối có nhau.
Đây là Su khi bị mẹ Hồng đè ra làm móng với giá cắt cổ.
Tác phẩm bộ móng 300k của tiệm nail cô Hường.
Bé Su còn được mẹ sắm cho một tủ đồ nào quần, áo, nón với đủ màu sắc trăm hoa đua nở để ăn diện cùng chúng bạn. Dạo gần đây các Fan hâm mộ quanh xóm còn mua đồ đem qua tặng thêm nên Su ngày càng điệu hơn.
Su chó cosplay thành Su tuần lộc, nhí nhảnh đi dự hội.
Su nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông.
Su đi phượt cùng mẹ.
Su mệt quá, Su nằm võng nghỉ ngơi.
Cái số của mình vậy, có hờn trách cũng đâu được gì!
Mỗi buổi chiều, sau khi "cơm no rượu say" thì Su mập theo mẹ Hồng đi bán. Mẹ làm việc, còn Su thì nằm lim dim. Lúc nào vắng khách mẹ lại đến ngồi chơi hay sơn móng chân cho Su.
Bé Su theo chân mẹ ra buôn bán ngoài vỉa hè.
Từng đổ vỡ trong hôn nhân, ra đi với bàn tay trắng, một mình cô Hồng phải bươn chải đủ việc để nuôi nấng 3 cô con gái. Không ít lần đi bán vé số bị người ta lừa, dẫu vậy chưa bao giờ sóng gió của cuộc đời xô ngã được người phụ nữ ấy. Cô Hồng cười bảo: "Người ta không lành lặn mà còn tự nuôi sống được, mình đủ tay đủ chân thì có gì khó đâu".
Mấy năm gần đây cuộc sống của cô Hồng đỡ vất vả hơn, vì hai cô con gái đầu đã yên bề gia thất, con gái Út cũng đậu vào trường đại học. Gieo hạt lành thì sẽ đến ngày hái quả ngọt.
Hơn 4 năm nay cô Hồng bán xiên que ở gần làng đại học (Thủ Đức).
"Thời gian qua chú có liên lạc hỏi thăm tin tức của mấy mẹ con không cô?" - tôi hỏi. Cô Hồng bình thản đáp: "Chưa lần nào. Ổng lập gia đình mới rồi". Tôi lại tò mò: "Cô giận chú hông?". Cô Hồng ôm lấy bé Su rồi nói: "Buồn thì có buồn, con người chứ có phải máy móc đâu mà không biết buồn. Nhưng giờ cô vô tư lắm, cái số của mình đã vậy rồi, có hờn trách cũng đâu có được gì".
Các con cũng ổn định nên cuộc sống của cô cũng phần nào bớt áp lực.
Với người phụ nữ này giờ đây chỉ cần được nhìn thấy con cái hạnh phúc, mấy đứa cháu ngoại ngoan ngoãn là đã quá tuyệt vời. Lâu lắm rồi cô Hồng đã không còn rơi nước mắt, ngoại trừ cái lần bé Su mập ăn phải bả, cứ tưởng về chầu diêm vương rồi, may quá con bé mập phước còn lớn.
Tôi chọc: "Bây giờ chỉ còn lo gả chồng cho hai đứa con gái út nữa là khoẻ re he".
Cô Hồng cười hì hì.
Cô con gái út kia thì xinh đẹp giỏi giang khỏi phải bàn, chỉ lo cô con gái út này, không biết có anh nào chịu hốt không!?