Có những người cha, người mẹ dù cơ thể không lành lặn nhưng vẫn cố gồng gánh mưu sinh mỗi ngày với hi vọng các con có tương lai sáng. Đó là câu chuyện đầy nghị lực của chú Nguyễn Công Tấn.
Chú Nguyễn Công Tấn (54 tuổi, ngụ Quận 1, TP Hồ Chí Minh) dù không có cả hai chân nhưng vẫn cố gắng làm lụng nuôi 3 người con ăn học đàng hoàng.
Chú Tấn không nhớ nổi mình mất chân từ khi nào, chỉ nhớ nguyên nhân vì bệnh tiểu đường. Chú cũng không nhớ rõ người đàn bà đầu ấp tay gối của mình bỏ đi từ bao giờ, chỉ nhớ bản thân có trách nhiệm phải nuôi nấng 3 đứa con thành người.
3 người con của chú, con trai năm nay đã lên lớp 10 và hai người con gái mới lớp 6 và lớp 7. Bốn cha con sống trong một căn nhà tình thương, được người ta cho ở nhờ và chỉ vỏn vẹn 2m vuông. Ngôi nhà quá nhỏ hẹp nên chú Tấn gửi hai cô con gái sang nhà một người bác, còn con trai lớn thì dựa vào nhà người cậu ở gần đó hoặc tự bản thân em lo liệu trên căn gác mái nhỏ.
Dù mất hai chân nhưng tất cả tiền sinh hoạt phí của cả gia đình, tiền học của các con đều do chú Tấn một mình lo liệu. Người đàn ông quan niệm rằng, những người họ hàng “giúp đỡ phần nào đã là tốt lắm rồi”. Cứ mỗi tháng chú kiếm được tiền lại gửi cho người họ hàng để họ nuôi giúp hai đứa con gái.
Bản thân người đàn ông khiếm khuyết này cũng muốn làm gương cho các con nên không bao giờ đi xin ăn, ai cho thì lấy chứ nhất quyết không đi xin. Cơm nước chú đều tự mua bằng tiền bán vé số kiếm được. Người làm cha như chú chỉ mong những đứa trẻ của mình sau này có thể ngẩng cao đầu mà sống, không phải tự ti vì hoàn cảnh: “Chú sợ sau này tụi nó thấy chú đi xin, nghèo khổ mà nản chí…”
Em Nguyễn Công Trí – con trai lớn của chú Tấn, đang học lớp 10 tại một trường Giáo dục thường xuyên ở quận 5. Biết hoàn cảnh nhà mình khó khăn, Trí luôn cố gắng học tập thật tốt, điểm trung bình tất cả các môn học ở trường của em là 8,9.
Ước mơ lớn nhất đối với chàng thiếu niên này không phải là một nghề nghiệp, công việc nào đó trong tương lai mà Trí chỉ mong được đưa cha đi du lịch. Đối với nhiều người đó có thể là một điều vô cùng bình thường nhưng với gia đình Trí đó thực sự là một ước mơ xa xỉ.