Trong thôn có một tiệm bánh cá khá đông khách, dạo gần đây thường có vị khách là chó trắng này lui tới:
Người trong thôn không biết chó nhà ai vì rất lạ, bộ dáng như lang thang không có nhà.
Chó rất ngoan ngoãn, đứng ngóng trông trước sạp hàng, không quấy rối hay lẻn lấy cắp đồ ăn như chú chó khác.
Mỗi lần vãn khách, chó sẽ tiến sát lại quầy hàng, ánh mắt ngập nước, cúi đầu sát đất như xin xỏ. Bà chủ hiểu ý liền cho chó 1 miếng bánh cá, trước khi rời đi còn ngoáy đầu lại như cảm ơn bà.
Cứ như thế mấy ngày liên tục, chỉ xin 1 miếng bánh, cảm ơn rồi vội vã rời đi, vào sâu trong phía khu rừng.
Nhiều người dân cảm thấy lạ lùng và rất thương cún, lang thang, cơ thể gầy gò, lông bẩn như lâu lắm chưa được tắm rửa.
Họ bèn theo dõi để tìm hiểu thực hư câu chuyện, thì ra “chó đang nuôi đàn con” ở khu vực rừng lân cận thôn.
Trông những ánh mắt ngây thơ tội nghiệp, run rẩy của đàn cún con mà ai cũng thương cảm.
Ngay lập tức người dân chung tay giúp đỡ, một gia đình khá giả có khu đất rộng liền đem cả chó mẹ và đàn con về chăm sóc.
Làm mới chỗ ở cho cún, cho đồ ăn, nước uống để mấy mẹ con được ăn một bữa thỏa thích.
Khi câu chuyện được chia sẽ rộng rãi ai nấy cũng cảm động vì sự hi sinh của chó mẹ, đúng là “bà mẹ nào cũng hết lòng hết dạ vì con của mình”.
Cả làng đều quan tâm, chia sẽ đồ ăn, tới thăm và giúp đỡ đàn cún. Chó mẹ và đàn cún con rất may mắn khi gặp được nhiều người tốt. Giờ đây đã có một mái nhà để dừng chân, không còn chịu cảnh lang thang, đói rét nữa.