Hôm nay, cô chủ ra ngoài trở về nhà phát hiện chú chó đã làm mọi thứ trong nhà đảo lộn do không có ai ở nhà. Tuy nhiên, chú chó này không hề sợ bà chủ, bị “cô chủ” mắng mà vẻ mặt vẫn nhởn nhơ. Vì vậy, cô đã nghĩ ra cách để cho “khắc tinh” đối phó với nó.
Cô đã gọi điện cho chồng, người mà chú chó sợ nhất, để tố cáo nó. Chú chó vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc lại “đáng sợ” ở đầu dây bên kia lập tức thay đổi, từ dương dương tự đắc, nó tự dưng tỏ vẻ chột dạ.
Chú chó như ỏn ẻn: “Tôi không có nghịch ngợm, chỗ ngồi trên ghế sofa là tự thủng, sau đó tôi mới chạy đến chơi nệm mút…” (âm thanh càng ngày càng nhỏ).
Sau đó, Chú không tránh khỏi một trận mắng tơi bời, biểu lộ vẻ mặt u sầu, ủy khuất, trông rất đáng thương. Cô chủ nhìn nó vừa bực mình vừa buồn cười. Cuối cùng, cô chủ không đành lòng nhìn nó tiếp tục bị chửi nên đã ngắt điện thoại.
Chú chó: “Tôi thực sự xin lỗi, tôi biết sai rồi…” (khóc lóc)
Cô chủ: “Con đừng tưởng rằng không có chồng ta ở nhà là có thể làm càn, hơi coi thường ta rồi đấy” (đắc ý)
Xem chú chó bị cô chủ mắng không đến nơi đến chốn, cuối cùng nghe thấy giọng nói của chồng cô, nó lập tức trở nên đáng thương và ngây thơ, thật là buồn cười. Cho nên mới nói, con chó có điểm giống với trẻ con. Tuy thoạt nhìn có vẻ cái gì cũng không hiểu nhưng thực ra chúng có thể phân biệt được cái gì tốt, cái gì xấu, có thể dạy dỗ được.