Chủ nhân qua đời đã 6 năm, chú chó vẫn ‘đợi mãi’ trong căn nhà hoang với hy vọng ”một ngày nào đó, chủ tôi sẽ về”.
Chú chó tên Daroo đã sống đợi chủ suốt như vậy trong 6 năm dài đằng đẵng. Nó vẫn không biết chủ nhân của nó đã qua đời, chỉ biết rằng đây là nhà của chủ nhân; và cũng là nhà của nó, nó có trách nhiệm trông nom nhà của chủ nhân và chờ chủ nhân trở về.
Trong một con hẻm trong ngõ chợ của một khu phố nhỏ ở Hàn Quốc, người qua đường thường thấy một chú chó trắng đốm vàng nằm trước cửa nhà với dáng vẻ buồn bã. Chú chó vẫn đợi mãi người chủ quá cố của nó trong 6 năm.
Một người bán hàng ở chợ gần đó cho biết: “Nó rất gắn bó với chủ nhân của nó, quanh quẩn trước nhà nhìn ra ngõ. Có lẽ nó đang mong chờ, nghĩ rằng một ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ trở về”.
Căn nhà của chủ nhân của nó ở cạnh lối đi, giờ không còn ai, chỉ có nó sống trong đó; chỉ có một mình, lặng lẽ và trơ trọi trong căn nhà trống trải; không có dấu hiệu của sự sống.
Cũng may, nó có một người hàng xóm tốt bụng, anh thường hay sang “thăm hàng xóm”; đút cơm cho nó rồi đổ thêm nước vào chậu nước cho nó uống; nó ăn lặng lẽ, vẫn không tỏ ra vui vẻ gì, vẫn ủ rũ như “nhà có đám vậy”. Chú chó vẫn đợi mãi chủ nhân của mình như thế.
Cũng có một người hàng xóm rất yêu quý Daroo, muốn đưa nó về nhà chăm sóc; người này quàng dây vào cổ và kéo nó đi. Nó không cắn cũng chẳng sủa ầm ĩ mà chỉ kêu khe khẽ cự tuyệt không chịu đi; đôi mắt nó vẫn đượm buồn như thế.
Cô hàng xóm vừa kéo nó đi vừa gọi tên nó và dỗ dành; nói rằng chúng ta hãy ra ngoài bờ suối đi dạo. Nhưng Daroo vẫn nhỏ nhẹ từ chối, như muốn nói: “Đây là nhà của ta, ta không đi đâu hết”.
Người hàng xóm thương nó lắm nhưng không biết phải làm sao: “Chà, đau lòng quá, biết làm sao bây giờ. Nó dường như chẳng bao giờ đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà, ra trước cửa nhìn về phía đầu ngõ”. Cuối cùng thì kéo mãi thì Daroo cũng bị đứt xích; nó liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà nằm sâu trong con hẻm.
Chủ nhân của nó là một bà lão cũng rất yêu quý Daroo. Một hôm bà lão bỗng nhắm mắt xuôi tay về nơi chín suối. Con gái bà cụ bỏ nhà lên thành phố làm ăn sinh sống; để lại mình nó nơi căn nhà tồi tàn, lạnh lẽo.
Một người thân của bà lão cũng rất yêu quý Daroo, người bà con này cũng đã vài lần đến chơi với nó; nhưng nó nhất quyết không cho người đó ôm giữ mình. Mỗi khi người này bước lên bậc thang, Daroo đều chạy trốn đi; lần nào cũng vậy, dường như nó đã biết được ý định của người họ hàng “không mời mà đến” này.
Và khi người họ hàng này ra về, nó lập tức ra trước cửa nhìn ra ngoài ngõ với ánh mắt buồn bã; có lẽ nó vẫn tin chắc rằng: “Một ngày nào đó, chủ nhân sẽ về với mình”.
Trong sáu năm qua, Daroo cũng đã lớn và tăng cân. Người hàng xóm tốt bụng vẫn định kỳ mời bác sĩ thú y đến khám và tiêm phòng cho nó.
Một lần, thấy Daroo có vẻ không được khỏe, người hàng xóm đã đến gặp bác sĩ thú y. Sau khi kiểm tra cho Daroo, bác sĩ thú y nói: “Tôi thấy rằng nó bị nhiễm giun, nó cần được điều trị”. May mắn thay, sau khi điều trị, sức khỏe của Daroo đã hồi phục.
Có lẽ cuộc sống của Daroo vẫn sẽ lặng lẽ trôi qua như thế; với sự quan tâm, yêu thương của những người hàng xóm tốt bụng.
Tuy nhiên, làn sóng đầu tư xây dựng đang lan nhanh, thị trường bất động sản nóng lên; khu phố nhỏ nơi Daroo sống có quy hoạch giải tỏa, xây dựng khu đô thị mới. Hàng xóm lo lắng cho Daroo, bàn tán xôn xao, không biết Daroo sẽ đi đâu, về đâu?