Rơi nước mắt chuyện chú chó già bị mù suốt 5 năm vẫn không rời mộ chủ

“Nó, với ánh mắt trầm tĩnh và buồn man mác của những người đã trải qua rất nhiều thăng trầm và biến động, mỗi ngày đều tới ngôi mộ thăm ông bà chủ rồi lại trở về ngôi nhà mà cả “3 người họ” đã từng chung sống. Nó như một người lặng lẽ cứ đi đi về về giữa quá khứ và hiện tại…”. Đó là những lời xúc động mà người dân làng Ngọc dùng để nói về một chú chó đã canh mộ chủ suốt một thời gian dài, cho tới tận ngày cuối cùng của cuộc đời… 

Những bức ảnh về một chú chó lông vàng với đôi mắt to tròn, đen láy nhưng buồn bã kèm theo câu chuyện về cuộc đời 15 năm đã gây xúc động cho rất nhiều cư dân mạng. Từ dáng nằm, ánh mắt cho tới biểu cảm trên gương mặt của chú chó người ta đều thấy thổn thức, thấy khắc khoải, muốn thương, muốn đồng cảm, và muốn rơi lệ.

Hình ảnh chú chó già trung thành

Dưới đây là câu chuyện về cuộc đời chú chó trung thành do tác giả chia sẻ:

“Năm nay nó đã bước sang tuổi 15, là cái tuổi “gần đất xa trời” đối với tuổi đời của một con chó cái đã qua vài lần sinh đẻ. 10 năm đầu đời của nó không có gì đáng nói ngoài việc nó đẻ 6 lứa, mỗi lứa được 6 con, con nào cũng bụ bẫm và thừa hưởng vẻ ngoài đẹp đẽ, ngoan hiền của nó.

Chủ nhân của nó là cán bộ nhà nước đã nghỉ hưu từ trước khi nó về nhà này, trước cả khi nó xuất hiện trên cuộc đời này. Ông bà chủ rất yêu thương những đứa con của nó, họ không bao giờ bán mà đem cho hàng xóm láng giềng, vì thế mà nó và đàn con đông đúc hàng ngày vẫn được gặp nhau. Khi đàn con của nó trưởng thành, chúng trở thành đội bảo vệ của cả xóm. Mọi người trong làng đối xử với mẹ con nó như những người bạn, có nhiều khi là những người hùng. Nó thực sự đã có 10 năm hạnh phúc, no ấm, được chăm sóc, được yêu thương đúng nghĩa.

Thế rồi tai nạn khủng khiếp đột nhiên ập xuống cuộc đời của nó. Ông bà chủ, những người yêu thương, cưng chiều nó hết mực lần lượt ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo. Con cái của họ đều đang công tác tận Sài Gòn, nên sau khi lo liệu đám tang xong, họ lại dắt díu nhau đi hết. Việc hương khói con cái ông bà chủ nhờ bà thím gần đó coi sóc, còn bản thân nó tự nguyện gánh trách nhiệm coi sóc ngôi nhà và phần mộ của ông bà chủ…

Những ngày sau đó, người dân trong làng đã dần dần quen với ngôi nhà vắng vẻ chỉ có một con chó già cả ngày chỉ biết nằm hết góc này tới góc khác. Mỗi lần đi qua, mọi người lại nhìn vào trong nhà cùng với sự thương cảm dành cho chú chó khi nó phải bơ vơ một mình. Họ thấy nó thường nằm im cả giờ đồng hồ và nhìn ra cổng, mắt nó không ngừng tìm kiếm, chờ đợi. Nhưng không ai để ý đến sự vắng mặt của nó trong ngôi nhà vào mỗi buổi sáng từ 7 giờ đến 8 giờ, buổi chiều từ 4 giờ đến 5 giờ, ngày nắng cũng như ngày mưa. Mãi gần 3 tháng sau người ta mới nhận ra điều đó và theo dõi để nó để truy tìm hành tung. Mọi người đã vô cùng bất ngờ khi biết những lần nó vắng nhà là lúc nó đến chỗ mộ ông bà chủ của nó cách đấy hơn 1km.

Kể từ đó, người dân làng Ngọc đã hiểu được tâm tình của nó, muốn động viên và an ủi nó nên họ đã thay nhau quét dọn sạch sẽ ngôi nhà cho nó, rửa sạch chiếc tô đựng thức ăn của nó và mỗi bữa đều mang đến cho nó đồ ăn ngon. Hết ngày nọ sang ngày kia, hết tháng nọ sang tháng kia, hết năm nọ sang năm kia, hình ảnh con chó già đi đi về về giữa phần mộ và ngôi nhà của ông bà chủ nó đã trở nên quen thuộc với người dân trong làng. Ai cũng thương cảm và khâm phục nó, họ xúc động vì tình yêu và sự nhớ nhung nó dành cho chủ nhân thật quá to lớn và sâu sắc. Nó không thể tìm ai để tâm sự, cũng không ai có thể hiểu được tâm sự của nó, người ta chỉ thấy đôi mắt to đen láy của nó ngày càng trắng đục, khóe mắt nó hằn lên những vết thời gian và thăng trầm, thân hình nó không còn phổng phao như ngày nào nữa. Họ từ lâu đã không được nghe tiếng kêu vui sướng của nó, không thấy nó thi thoảng vì quá hứng khởi mà nhảy chồm lên ở sân. Bước chân của nó cũng không còn nhanh nhẹn và có một điều khác nữa mà ai cũng nhận ra, nó không đi ở bên đường như lúc trước mà cứ giữa đường nó đi…mắt nó đã bị mù hẳn.

Người đi bộ tránh nó, xe đạp xe máy nhường đường cho nó, ôtô dừng lại để nó đi qua….Có một điều kỳ lạ nữa là khi nó đi đến chỗ ngã tư giáp đường quốc lộ, bao giờ nó cũng dừng lại, vểnh tai lên nghe ngóng và khi nó đặt những bước chân nhọc nhằn lên phần đường quốc lộ cũng là lúc không có chiếc ôtô nào chạy qua… Những người yêu quý nó theo chân nó, dang 2 tay sang 2 bên nó giống như muốn dẹp đường giữ an toàn cho một nhân vật quan trọng đi qua….

Cách đây gần một tháng, trên đường từ ngoài mộ về nhà, nó gặp cơn mưa giông bất chợt…Thân thể già nua của nó không thể chịu đựng được sau những tháng ngày gắng gượng, và người ta tìm thấy nó nằm thoi thóp bên đường. Nó được đưa về nhà và được chăm sóc như một người bệnh thực sự, rồi nó cũng qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng 4 chân của nó không còn đủ sức đưa nó tới chỗ phần mộ của ông bà chủ nữa.

Hôm nay tôi tới thăm nó và nó đã không thể vẫy vẫy cái đuôi như mọi khi. Hai dòng nước ở khóe mắt của nó từ từ chảy ra, đôi mắt không còn chút sinh khí nào. Nó đang nằm ở đấy, thân thể rã rời và tâm hồn nặng trĩu sự nhớ nhung đã sống cùng nó suốt 5 năm nay. Nó không khóc nhưng sự cô đơn, lặng lẽ của nó như những giọt nước mắt vô hình. Nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn tôi, tự nhiên nước mắt tôi cứ chảy ra và phải khó khăn lắm tôi mới bấm được mấy kiểu ảnh…Và bây giờ tôi muốn cho các bạn thấy: Chú chó ấy đây, 15 năm cuộc đời, 5 năm đi lại chăm nom phần mộ và ngôi nhà của chủ… Nó là một con chó cái già đấy các bạn ạ!”

Câu chuyện đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng, ai cũng cảm thấy ngỡ ngàng và xúc động trước tình cảm của chú chó trung thành.

Câu chuyện đã lay động trái tim của rất nhiều người.

Thật khó có thể cầm lòng trước cảnh tượng một chú chó ở cái tuổi không còn đủ khỏe mạnh với đôi mắt chẳng thể nhìn rõ đường đi vẫn kiên trì tới thăm mộ phần chủ nhân đến những phút cuối cùng. Đúng là có một thứ tình cảm vượt qua mọi rào cản, mọi ngôn ngữ, mọi thế giới, một thứ tình cảm mạnh mẽ đủ để khiến một chú chó, một con vật mang trái tim chung thủy của con người…

Như bình luận của một cư dân mạng: “Chỉ có ta bỏ nó chứ nó không bao giờ bỏ ta. Mình chưa bao giờ xem nó là con thú, mình rất thương chó và xem nó giống như một người bạn, một người thân của mình,” , chúng ta hãy yêu thương những con vật xung quanh mình bằng tình thương của con người dành cho nhau, và chắc chắn rằng nếu để tâm quan sát, ta có thể sẽ lắng nghe được tiếng nói trừ trái tim chúng… Bởi lòng tốt trên cuộc đời này là không có giới hạn…