Nó đã ở với bà hơn 10 năm, bà nuôi nó từ lúc còn bé xíu, mỗi ngày 2 bà cháu đều cùng nhau, nhưng đến một ngày bà không còn nữa, nó đã buồn rầu, bỏ ăn và ôm khư khư cái áo của bà từng mặc.
Sau khi bà qua đời, nó trở nên buồn rầu, chỉ nằm 1 chỗ và không ăn uống chạy nhảy gì nữa.
Mọi người thấy nó vậy nên đã cho nó ăn để nó khỏe mạnh, nhưng nó chỉ ngửi ngửi rồi bỏ lại đó, dù là đồ ăn mà nó từng rất thích.
Sau khi bà mất, gia đình đã dọn dẹp lại hết đồ áo của bà. Nhưng đến đêm thì con chó bỗng nhiên biến mất, mọi người đi tìm kiếm nó, lúc đó trời mưa to và tìm mãi mới thấy nó. Hóa ra nó đang nằm trên cái áo của bà, mọi người đưa nó về nhưng 1 lúc sau nó lại chạy về chỗ cũ và nằm trên cái áo đó. Việc này lặp đi lặp lại mấy lần nên cuối cũng mọi người cũng để cho nó làm điều mà nó muốn.
Mãi sau khi đám tang kết thúc thì nó mới bắt đầu chịu ăn
Nó cũng không chịu đến nhà mới, chỉ muốn ở lại ngôi nhà cũ mà nó đã ở với bà bao nhiêu năm. Do vậy nên mọi người phải thay phiên nhau đến chăm sóc nó, dù sao nó cũng là nỗi lo lắng sau cùng của bà mà trước lúc mất bà đã truyền đạt lại với mọi người.
Quả là 1 chú chó trung thành, vậy nên ai cũng quý nó và hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó đến suốt quảng đời còn lại…